📝 Thursday, March 2025
Screenshot 2025-03-21 at 23.46.57.webp
n ̵o̸ f ̶a ̶r ̴t h e̶ r̷t̵̝̍h̶̞̕a̸̡͛n̶̜̒ ̵̜̏t̴̝́h̷̻͝ė̴͖ ̵̟̇ș̷̉u̴̻̓m̴̖̕m̸̳̆e̶̤͋r̷͖̓'̷̡̽s̶̰̉ ̸̬̕ e͠d҉ge҉
pans-labyrinth-2006-title.webp
3966.webp
img_9255.webp
img_3305.webp
ch120707.webp
chep.webp
000005.webp
img_3271-copy-2.webp
img_6030.webp
thun.webp
img_0372.webp
img_0466.webp
img_3583.webp
dithered-image-1.webp
img_5481.webp
life-is.webp
14-1khongcochiakhoanha.webp
2542ac0d.webp
saru-1.webp
anho-img_4028.webp
05-1.webp
46-1.webp
43-1.webp
49-1.webp
57-1.webp
img_1632.webp
img_3304.webp
z02923877745.webp
456.webp
a0536681759_10.webp
Screenshot 2024-10-13 at 23.52.51
no.webp
20241204.webp
workspaceimg_0412.webp
togetmeout.webp
dieu.webp
self.gif
z228827.webp
t_________t.webp
3is kind of a magic number.webp
sum06.webp
mar12.gif
img_3829-1.webp
img_7192.webp
homework@bar
img_6564.webp
32_n.webp
p1050257g1.webp
97bab.gif
ad724.gif
ad724.gif
31708a8f.webp
img_3973.webp
old-home.webp
3938.webp
img_6791.webp
kyoto.webp
w/quyt.webp
tet.webp
last-night.webp
img_2286.webp
kyo-1.webp
portrait.webp
portrait-2.webp
hoi0a.webp
img_0259.webp
86804.gif
0902.gif
18a1.gif
home.webp
home.webp
z73662512.webp
me-ott.webp
taken-bchep.webp
acnh.webp
7143.webp
2_10x20.webp
us.webp
img_5538.webp
img_4573.webp
img_8387.webp
img_4488.webp
img_7873.webp
img_7873.webp
late.webp
jap.webp
summer.webp
momlook.webp
mom.webp
grandm.webp
uni.webp
ppadoi.webp
img_9360.webp
7c12.gif
49d0.gif
descriptions.txt
in the words of others
:weird and off-putting but endearingly so
:tall and rawboned
:là ánh chiêu dương đẩy lùi bóng tối
:a strong independent baby
:kiếp trước là cá vì luôn trong tư thế ngang
:a leaver
:wrapped in some kind of egocentric mental cellophane
:just a scrawny brown-eyed boy who sat in a big highschool classroom and was suddenly sprung to life
:nighttime nuisance
:chronically awkward man child
:breath and bread
:an immense body of grief
:liquids, solids and the occasional gas
:tên vô đạo
-少年不識愁滋味
i keep collecting pieces as i go.
for example, this was a glowing
stone of a day– joy and sorrow
piled up together, like
slices of bread nestled
close in the breadbin.
each waiting for its turn
to belong again.
and once again, i spent joyful hours
under the sun with mom and brothers,
sharing meals, cups, and tidying up
together. though we were still tied
together, solitude managed to carve
out a little me by time.
'til night descended, a heaviness
washed over me. i was all light
and adrift, walking
through dreamscapes, slowly
morphing into sleepwalker.
sleep never came.
i lay there, utterly still.
the whirl of transition kept
pulling. i didn’t let myself sink
into it. i watched feelings swirl,
casting shadows on the ceiling
while the night slipped away
and the sun started to peek
through. and as i turned,
lying on my stomach, a little
shard of warm light fell
into the palm of my hand.
almost melancholy
'At the time the mountains were climbed and the rivers crossed, you were present. Time is not separate from you, and as you are present, time does not go away. As time is not marked by coming and going, the moment you climbed the mountains is the time-being right now. If time keeps coming and going, you are the time-being right now. This is the meaning of the time-being.'
yes?
the breeze dries my sweat—such a good feeling. i just want to remain here, enjoying the coolness of the evening, letting my thoughts wander. life feels like a slow drift sometimes, but in moments like this, i wonder if there's something deeper waiting to be found.
une maison dressée au coeur
even the stagnation
of the hours we spend
in this room together
seems rushed to me
as he turned his head
“that makes no sense, baby”
sometimes words sting,
and drive father a thousand miles away
when we’re merely a room apart
but what stays in my heart
are the words my sister gave on a rainy day
“stop studying shut the books
lie down and listen to the endless popping sound.
since we’re all falling
to the ground”
aug17.memo
how could i ever wish away?
jul4.memo
hope the guilt will dim and fade
mar22.memo
this came up to me these other day that i was nothing more than a line of brown crumbs on the white paper napkin
rcvd102.memo
i was so rude
tap-kieu.memo
rằng trăm năm cũng từ đây
đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh
tap-kieu-2.memo
bây giờ rõ mặt đôi ta
biết đâu rồi nữa chẳng là chiêm bao
2022.memo
maybe the lateness of the hour makes me seem bluer than i am
sep13.memo
nghìn trùng như vết sương
w/c
um: nghe nói hết hôm nay trời sẽ đổi gió mùa. dù thời tiết thế nào thì việc đi dạo cũng thật dễ chịu với tớ. bây giờ đang là cuối xuân, mùa cây bông gòn rụng trái nên đi đường tớ sẽ hơi ngó nghiêng một chút. nếu trên đường tản bộ hàng ngày tình cờ gặp một cây bông rụng trái, cậu thử nhặt một trái chín già về gỡ bông chơi nhé. lá của nó mang về vò ngâm nước chơi bong bóng xà phòng chắc cũng vui. có điều cây bông thường cao quá. và một lần nữa Hà Nội còn hơi ít cây bông gòn. hừm
ye: ngay chân cầu Chương Dương, đoạn vòng xoáy rẽ xuống Trần Quang Khải có một cây bông gòn. Thỉnh thoảng đi qua tớ vẫn nghĩ mấy ở nhà ở block Trần Quang Khải - Hàng Mắm chắc chỉ cần mở cửa, với tay ra là chạm được vào quả.
um: hi, thế là lại thêm được một cây vào bản đồ bông trái hà nội. tớ ít khi đi chơi phố nên không biết đến cây gòn cậu chỉ. cảm ơn 🥀 nhé. ngày rằm, bỗng dưng nhớ tới câu: việc giải thích sự không tồn tại của mặt trăng còn dễ hơn việc giải thích sự tồn tại của mặt trăng. tớ không nhớ được ai đã nói vậy, nhưng nghe buồn cười nhỉ.
ye: chiều hôm qua, khi ngồi cafe cùng bạn trên nóc một chiếc container gần hồ Tây tớ thấy hạt hoa sữa rụng như mưa, nhưng là một cơn mưa nhẹ hạt.
um: là một lời chào dành cho cậu đấy bông hoa ạ :Đ
ye: là lời chào đón, hay lời chào từ biệt?
um: ui cha câu hỏi khó, cảm giác trả lời sai sẽ bị chém đầu =.=
ye: tớ đang nghĩ đến những lúc lời chào đón cũng chính là lời chào từ biệt, thí dụ như trong các cuộc tao ngộ phút chốc chẳng hạn. Có lẽ do thế mà thiêu thân lúc nào trông cũng thật hối hả, bởi vội đi làm quen và từ biệt khắp muôn nơi.
um: vì thế mà nó là một câu hỏi khó đấy ạ 🤦♀️ phải nghĩ xem nên chọn gì giữa lời chào đón hay lời từ biệt khiến tớ rối trí y như khi còn đi tập Aikido. mỗi lần phải đoạt vũ khí (tanto gỗ) lúc nào cũng phải xin bạn tập ngừng lại một chút để xem kĩ đâu là lưỡi dao đâu là sống dao. trăm lần như một.
à bình thường tớ cũng hay cầm dao ngược.
of grass
hi: Thời tiết nóng nực làm tớ nghĩ đến việc đi ủ trà lạnh. Chỉ là bỏ một nhúm trà vào bình nước lọc rồi cất tủ lạnh qua đêm mà mấy ngày rồi chỉ dừng lại ở việc nghĩ :Đ
Nghe nói ngày mai có bão nên tớ lại nghĩ, trời mát rồi thì uống trà lạnh làm gì nhỉ.. Câu hỏi về mục đích thật quá phù hợp cho việc trì hoãn hehe.
ha: trong khi đó tớ uống sữa đậu nành nóng cả hôm qua và hôm nay.
trời nóng như này có giúp ích gì cho cậu trong việc làm bánh không?
hay những ngày này cậu cũng nghỉ làm bánh?
thật ra tớ là một người chịu nóng giỏi, theo nghĩa nếu mất điện tớ vẫn có thể ngủ được.
hi: thời tiết ra sao tớ vẫn làm bánh thôi ạ. trời nóng lên từ từ và không khó dự đoán nên tớ cũng không đến nỗi chật vật. ở trong bếp lúc nào cũng có vài cái lò bật cùng lúc và thỉnh thoảng dùng bếp gas, nhiệt độ luôn luôn xấp xỉ 40 độ nên trộm vía tớ cũng được luyện tập để quen với cái nóng. nhưng nếu ra ngoài bớt nóng hơn trong bếp thì vẫn thích hơn :P
đọc đoạn uống sữa đậu nành nóng tớ thấy hơi buồn cười (sorry hihi). vì nhớ có lần nằm mơ thấy mình còn sống 12 tiếng nữa thôi (không hiểu sao lại biết hay vậy), tớ không nghĩ đến phải đi gặp ai mà nghĩ bây giờ mình phải đi uống một cốc americano đá. xong uống hẳn 2 cốc, vì cả đời đã uống ame nóng rồi =))
với tớ thì nước ấm vẫn thân thuộc hơn, dẫu là mùa nào.
ha: trùng hợp quá mới tháng trước tớ cũng nằm mê một giấc mơ như vậy, rằng chỉ mai thôi là mình không còn trên đời, và đây sẽ là bữa ăn cuối, rồi không hiểu sao tớ lại ăn bánh biscuit - cái loại từ xưa ấy mà phải lâu lắm rồi tớ mới lại nghĩ tới.
hi: tớ đã nghĩ ngay đến loại này:
không phải tớ đang cố gắng để trùng hợp một lần nữa đâu =)))
đã quá nhiều thứ tình cờ đến nỗi tớ thấy mình may mắn vì là người không có trí tưởng tượng tốt :Đ
ha: tớ nghĩ đến biscuit trong hộp thiếc - loại có mấy vị kiểu chocolate, raisin hoặc cream ấy. Mấy vị đó thường các anh tớ sẽ ăn hết trước; để lại duy nhất những chiếc vị basic kiểu butter, hay vanilla. Và do là đứa cháu dễ bảo nhất nhà nên thể nào bà cũng mời mọc, động viên tớ ăn nốt chỗ bánh bị bỏ lại.
muốn bà vừa lòng nên chưa khi nào tớ từ chối, dù rằng không thấy ngon.
lạ là những món ăn vì bà (thí dụ như butter biscuit, hay bánh nướng thập cẩm) dần dà lại trở thành những món tớ thích.
dẫu sao thì hồi nhỏ tớ ngán ăn cam tươi, nhưng lại thích các món bánh kẹo, sữa chua hoặc kem vị cam. Lớn lên thì ngược lại, chỉ thích ăn cam tươi.
tuy thế tớ chưa được thử bánh biscuit vị cam bao giờ. t_t
hi: hehe, biscuit là một món tớ làm rất rất dở. chỉ làm theo công thức thôi mà không hiểu sao lại dở như vậy. cookie thì đỡ hơn một chút. thật ra thì tớ thường ưa thích những loại bánh basic hơn, vì ăn xong cảm thấy đỡ phiền vì hậu vị lộn xộn. kể cả trong lúc làm cũng dễ biến tấu, như là tớ hay thích cho một ít miso vào công thức shortbread căn bản (để tự ăn thôi). công thức của những loại bánh phức tạp hơn thì không dễ thêm bớt nguyên liệu như vậy.
tớ đang nhớ lại vị của bánh quy cam kia. chắc nó không có tí cam nào đâu 🌺 ạ, mùi tinh dầu cam và vani hơi nhiều. bánh giòn đúng kiểu biscuit. nếu tớ nhớ không nhầm thì trong túi đó bánh còn được cắt bởi đủ loại khuôn nữa. thật là một gói bánh quê mùa đỉnh cao 😌
sunday
hi: cơ thể nhiều lúc khó hiểu.
đôi khi tớ không thể định rõ được vị trí của các cơn đau, nhất là vào những lúc nửa tỉnh nửa mê. Hay thí dụ như ngày bé, mỗi lần được hỏi thấy đau ở đâu, tớ vẫn thường mặc định trả lời bụng dù nhiều khi không hẳn thế. Tất nhiên, những cơn đau đến từ các phần có thể thấy được sẽ dễ dàng để nói về. Nhưng sẽ luôn có những cơn đau khiến mình cảm thấy không chắc chắn về vị trí, hay triệu chứng của nó dẫu chỉ một cách lâm sàng thôi.
và tối nay khi đang ngủ thì tớ có một cơn đau như thế.
việc ngồi dậy, giữ mình tỉnh táo (theo kinh nghiệm không đáng tin cậy của tớ) thường sẽ khiến cơn đau dịu đi. Ít ra là êm hơn so với chuyện cố gắng chìm vào giấc ngủ - chuyện mà rất thường sẽ end up thành chịu đau trong lúc mơ màng. Không gì tệ bằng chịu đau trong lúc mơ màng bởi lúc đó đầu tớ sẽ nghĩ linh tinh về đủ thứ.
ha: có người từng nói với tớ, đau khổ là bạn lành. bạn đến nhà thì phải tiếp đón cẩn thận chớ có xua đuổi, làm sao để vui lòng khách đến vừa lòng khách đi =)))
cậu biết không, có lẽ vì hiếu thắng nên tớ rất kiên trì với cơn đau, dù là cơn đau có thật hay không có thật. điều này thật khó giải thích, như có những giai đoạn tớ hay cảm nhận vết cứa từ những vùng da thịt hoàn toàn lành lặn, hay cảm giác đang ngồi yên thì như bị một mũi tên bắn xuyên qua ngực. nghe kì dị phải không? bởi vì không hay tưởng tượng lắm nên tớ thường chỉ xem xét nó như một cảm giác đau, hay phong thần hơn thì là kí ức về cảm giác đau từ quá khứ (quá khứ nào thì không biết hehe)
việc ngồi im quan sát và tận hưởng cơn đau thường đem lại cho tớ sự tỉnh táo. chắc vì lúc đó sự đau đớn đã chiếm trọn spotlight, không có thời gian và không gian cho những miên man khác =))) dù vậy đôi khi cũng vì đau quá mà rơi vào trạng thái mơ màng. nhưng, phải nhắc lại lần nữa vì tớ hiếu thắng (chắc vậy) nên tớ sẽ ngồi lại với cơn đau đến cuối. thỉnh thoảng tớ còn nghĩ, có khi mình bị nghiện cảm giác nhẹ bẫng khi cơn đau rời đi. việc ngồi im rồi một lúc (nghe vậy chứ không nhanh lắm) hết đau không còn gì xa lạ, nên có lần tớ đã thử. cơn đau biến mất trong lúc ngồi, liệu có biến mất trong lúc đi không? hoá ra cũng biến mất thật, với thời gian same same khi sử dụng một sự tập trung same same. hoá ra mình chỉ gán cho nó điều kiện chứ thật ra nó không cần điều kiện gì hết, nó đến rồi đi thôi.
vì vậy tớ đã nghĩ, mình chẳng cần làm gì hết, khi nào xong việc nó sẽ tự đi. có lẽ từ đó về sau tớ mới thật sự coi đau khổ là bạn lành như người đó nói. mọi nỗ lực trước kia chỉ là cố gắng xua đuổi bạn lành. nhưng nếu không cố gắng xua đuổi thì tớ cũng không biết được, thật ra mình cũng không cần nỗ lực xua đuổi đến thế =))) giờ thì không nói chuyện kiểu người giời nữa hehe, thường thì đau là dấu hiệu cần được thăm khám.
23
tro: hôm trước đang lơ mơ ngủ tớ có nghe ai nói đến một mùi hương không quên được, mùi của buổi chiều ở Paris, soir de paris, lúc đó cũng thắc mắc mùi buổi chiều ở Paris là thế nào nhỉ. rồi chiều chiều ngồi hiên nhà ngó ra ngọn đồi đằng sau, không biết nên ghi nhớ mùi hương những buổi chiều ở đây như thế nào. thật là quá tầm. sáng nay tớ mới biết soir de paris là tên một loại nước hoa, evening in paris. hoá ra là vậy hehe.
dự báo thời tiết nói sắp bão nên tớ ra biển chơi, lúc đi định ăn mấy loại kem ốc quế siro xanh đỏ mà đến lúc về cũng chỉ ngồi nhìn sóng cuộn. thích mấy cái xe bán kem dạo dù không thích ăn kem lắm. mà nghĩ lại thì hình như tớ không thích ăn cái gì, đồ tự làm ra lại càng không thấy ngon. cảm giác muốn ăn có vẻ như chỉ do tưởng lại từ quá khứ với ai về một món gì đó và kể cả cứ ngồi không vậy không làm gì thì cơn thèm muốn cũng nhanh chóng qua đi. có khi tớ ước mình có năng lực muốn ăn gì thì phải tìm cách ăn bằng được (sao lại ước để mọi thứ trở nên khó nhọc hơn thế, không hiểu =))
bui: tình cờ nhỉ hôm mùng 9 tớ cũng có chút chuyện dính đến từ "le soir". Trước giờ luôn nghĩ "le soir" mang nghĩa "buổi chiều", bởi Ngọc Đại có một bài hát tên "chiều", dịch sang tiếng pháp là "le soir". Cho tới hôm đó, khi đọc một bản dịch thơ của Anna de Noailles tớ mới thấy dịch giả dùng "evening" cho "soir". Xong mới nhớ ra mọi người cũng hay chào "bonne soirée", rồi phải hỏi ngược hỏi xuôi làm rõ xem "soir" trong bài thơ đấy cụ thể là gì, bởi hình dung về buổi chiều đã gắn bó quá rồi nên giờ phải thay đổi thì thấy hơi ngại.
dẫu sao thì, tớ cũng là một người lười ăn. -.,-
tro: bonsoir và bonne soirée mang nghĩa trái ngược chỉ vì chúng chia giống khác nhau. tớ chưa bao giờ nhớ nổi cái nào là xin chào cái nào là tạm biệt.
hôm trước đang đi đường thì tớ chợt đoán ra lí do vì sao từ soir lại được dịch thành evening. vì soir của họ xảy ra lúc 7 8 9h tối, còn soir của mình chỉ tầm 5 6h chiều thôi. chẳng biết đoán vậy có đúng không hehe.
ở hà nội giờ này đã có gió mùa thu, thời tiết dễ chịu lắm. cơn bão số 3 tên saola đang tới nên tớ cũng đang trong tâm trạng chờ mưa. hồi còn đi học, hiếm khi tớ chịu đến trường vào ngày mưa bởi vì tớ cũng có cái cảm giác ở cuối thư cậu nhắc tới. thật ra tớ đoán với tớ nó cũng chỉ gần giống thôi. tiếng mưa và mùi mưa làm tớ cảm thấy khi nhìn vào bên trong, mình cũng không đến nỗi tối tăm và rối rắm.
bui: dẫu sao, tớ cũng nghĩ giải thích của cậu rất hay. Cảm giác của người pháp về buổi chiều chắc sẽ khác với mình. Hẳn đấy là lý do vì sao lần trước khi tớ hỏi một người bạn về vụ "soir" là tối hay chiều, thì anh nói rằng tối hay chiều không quan trọng. Có những thứ đơn sơ nên mình cứ đinh ninh, mặc định là thế; vậy mà rốt cuộc lại chẳng phải thế nhỉ? Thảo nào cô giáo tiếng Đức ngày xưa của tớ thường vẫn nói, học ngôn ngữ là học cách tư duy của một dân tộc khác. Thí dụ như trong tiếng Đức, động từ luôn đặt ở cuối câu, thành ra tớ thấy người Đức khi phản biện hay tranh luận dù nóng lòng đến đâu cũng ráng chờ đối phương nói cho xong, để nắm được ý mà đáp lại. Hay như trong tiếng Nhật, động từ cũng đặt cuối câu, nhưng do có thể thoải mái đổi vị trí giữa tân ngữ và chủ ngữ nên câu trúc vì thế linh hoạt hơn. Kiểu như, "hôm qua/ tôi/ chú mèo/ ôm" cũng sẽ tương đương với "hôm qua/ chú mèo/ tôi/ ôm". Cấu trúc ngữ pháp này rất phù hợp với triết lý không đặt bản ngã làm trung tâm của người Nhật. Khi tôi ôm chú mèo thì cũng có nghĩa là chú mèo đang ôm lấy tôi. Tôi ngắm mặt trời tức là mặt trời cũng đang ngắm tôi. Và tôi tưới cây thì cũng có nghĩa là cây đang tưới một cái gì đó trong tôi.
cả một thế giới sống động thêm vì thế, cậu thấy vậy không? Nơi bàn ghế, và chăn thảm cũng có đời sống riêng của mình.
tiện nói về đồ vật và động từ, tớ có đọc được trong cuốn braiding sweetgrass mấy điều rất hay về tiếng Potawatomi. Khác với tiếng Anh, ngôn ngữ của họ chủ yếu là động từ. Giả dụ như họ không có danh từ "saturday", mà chỉ có động từ "giziibiigisaginige-giizhigad" - nghĩa là "to be a saturday"; hay họ không có danh từ "hill", mà chỉ có động từ "bikwadinaa" - nghĩa là "to be a hill" (tớ đã phải tra từ điển Ojibwe để tìm ra mấy từ này chứ không phải do nhớ đâu t_t). Thoạt nghe thì có vẻ là một thứ ngôn ngữ cồng kềnh, nhưng tác giả đã có một cách giải thích rất hay mà tớ buộc phải chép theo sau đây vì biết rằng mình không thể nào nói hay được như vậy.
dù gì thì sao la cũng là một cái tên tớ rất thích. Thậm chí, tớ luôn có ý định sẽ đặt tên con là Sao La, kiểu như Trần Nguyễn Sao La. Giờ còn có một cơn bão mang tên sao la nữa. Nói mình thích một cơn bão thì nghe có vẻ hơi thờ ơ với đời sống của người khác, nhưng quả là tớ thích bão thật. Có lẽ do chưa hiểu hết về bão. Nhưng tớ nghĩ khi đã hiểu thấu về bão rồi thì mình cũng sẽ thích bão như bao sự khác thôi.
earlysum
độ này không ở nhà, lại phải thường xuyên di chuyển, gặp gỡ nên đôi lúc tớ cảm thấy như mình đang bị hối thúc. Và khi bị hối thúc, thật khó để tìm được thời gian riêng cho những việc riêng. Những lúc như vậy, tớ nghĩ tốt nhất nên dành sự có mặt cho cái việc đang thúc giục mình bởi sớm muộn gì cái việc ấy cũng sẽ đòi hỏi điều đó.
vào hè rồi tiết trời ngày một nực. Sớm nào mẹ tớ cũng nói chuyện năm nay sẽ hạn hán, mất mùa; trong khi tớ vừa mới ngủ dậy, vẫn đang còn lơ mơ ngồi uống nước chanh. Trông ra sân thấy bóng cây cứ thẫm dần, ngoài kia mặt trời đang lên cao. Do nóng nên đợt này tớ ăn khá nhiều cơm rượu nếp.
suốt năm rồi tớ thường xuyên mơ về ông bà. Những cảm xúc sau khi tỉnh dậy thường rối ren, lộn xộn, nên tớ định dành cả mùa hè này viết về những phức cảm ấy - như một cách khảo cứu thôi (dù nghe có vẻ hơi to tát). Tớ đang thu thập tất cả những gì còn lại về ông bà, cả trong tâm tư lẫn trong đời sống vật chất hàng ngày. Kiểu như, có lần qua nhà vào một hôm tối muộn, thấy cái quạt trong phòng bà tớ bỗng nhớ đến một đêm ngủ cùng bà, nhớ rằng bà đã bật quạt số lớn lạnh đến như nào. Đại khái những chuyện kiểu ấy.
chắc do quá vu vơ nên tớ sợ một lúc nào đó sẽ quên mất. Nếu gán lên nó một sức nặng, có lẽ mình sẽ nhớ được lâu hơn. Nhưng chủ yếu vẫn là để xem hình dáng của tất cả những dồn nén bấy lâu nay là gì.
kcapr20
Hà Nội từ sáng qua trở lạnh. Giờ gần 4h sáng, mưa rơi lác đác ngoài kia nghe thật êm tai. Đáng lẽ ra những điều này phải khiến người ngủ thêm say thì không hiểu vì sao tớ lại trở mình, chẳng ngủ lại được. Đầu nặng trĩu một vài suy nghĩ. Tiếc là suy nghĩ không dễ rớt như những hạt mưa. Lạ là khi nghĩ về điều này thì bên ngoài trời ngưng mưa, không nghe được thanh âm gì nữa chỉ thấy một khoảng yên lặng như tờ.
tớ định dậy đọc một chút cho bớt mê man, mà muốn viết cậu vài dòng trước đã.
hy vọng sáng ra, khi đã tỉnh táo nghĩ lại không thấy mail này quá đa cảm.
to bong
tớ thích cả hai loại, cà tím dài cũng như cà tím tròn. Mùa hè mẹ tớ thường muối cà tím tròn, ăn không cũng thấy rất ngon. Nấm cũng là nguyên liệu tớ thích, nhưng tớ sẽ chỉ có thể ăn được một lượng vừa (hoặc ít) thôi. Do ngày nhỏ phải ăn hơi nhiều nấm nên thành ra giờ tớ có phần dễ ngán.
trái lại, bánh mì hoặc cơm thì tớ có thể ăn bao nhiêu cũng được. Bữa sáng yêu thích của tớ là cơm. Cơm không ăn cùng soy sauce cũng ngon. Có thể kèm bông cải xanh luộc. Hoặc cà tím rán. Cà tím xào lá lốt cũng ngon. Tớ khá thích những món ăn làm từ lá lốt. Vườn nhà ông ngoại tớ lúc nào cũng sẵn lá lốt, để ông ăn cho đỡ nhức xương.
to thaochan Apr 3 10:00 PM
gửi t,
đọc thư cậu tớ mới nhận ra trước nay mình có phần bàng quan với thời tiết, theo nghĩa, sự thay đổi của thời tiết không mấy ảnh hưởng đến tớ. Thành ra tớ cũng ít khi để tâm chuyện nắng mưa.
mấy hôm rồi mưa bụi, tiết trời ẩm thấp. Những lúc như này chẳng thể giặt giũ, phơi phóng hay lau nhà nên tớ thường gác mọi việc lại để tản bộ. Một mình, hoặc cùng bạn - dù thế nào thì tản bộ trong mưa bụi cũng thật hoài cảm, cậu nghĩ thế không?
ví như những lúc đường thưa người, chỉ có cây cối hàng dài tựa như đang mộng du trong sương; hay những khi tối trời, và rồi thì đèn đường, biển hiệu khởi sáng, để hơi nước trộn lẫn thứ ánh sáng êm ái, nhạt nhoà với khoảng không xung quanh - những lúc ấy tớ thấy dường như chính mình đang được xoa dịu.
lí do vì sao thì chịu không biết.
tớ thích cả những lúc, sau một hồi đi bộ miên man, tới chừng chẳng rõ nước thấm trên áo là do mưa bụi hay do mồ hôi, chỉ thấy dễ chịu khoan khoái, dù áo nặng trĩu nhưng bên trong lại nhẹ nhõm, lâng lâng. Quả thật là an lòng, nhưng cái gì an và cái gì được an thì một lần nữa lại chịu, không biết.
dẫu vậy, tớ biết mình rất hâm mộ các bạn biết làm bánh. Bản thân tớ cũng muốn trở thành một người làm bánh (chỉ là người làm bánh thôi, không cần giỏi), nhưng khả năng phán đoán, ước lượng của tớ rất tệ nên thành ra cũng chẳng đến đâu. Nhưng cậu nói đúng, rõ là Hà Nội không nhiều cây sake. Trong Quảng Nam khá nhiều sake. Và cây cối lớn nhanh thật.
thoáng chốc mà giờ bàng đã xanh vòm rồi. Bằng lăng đang độ lá non, nhưng chẳng mấy rồi cũng xanh tán. Có vẻ như cây cối chẳng quan hoài gì tới thời gian, cứ vậy thản nhiên lớn.
dần dà thứ hai nay đã trở thành ngày yêu thích của tớ - bởi đây là ngày ắng lặng nhất trong tuần. Bức thư này bắt đầu viết từ trưa, cứ ra vào rồi đi đi về về tới giờ đã xong.
xin được bỏ qua khâu biên tập để giữ nguyên sự vu vơ.
2unuAug505
chỗ tớ ở hiện tại hình như không có dơi.
nhưng hồi nhỏ quanh khu nhà tớ nhiều dơi lắm. Nhất là vào hè, những lúc chiều tàn đi về phía hồ Tây sẽ thấy dơi bay chao đảo khắp trời. Giờ thì tớ không chắc. Xưa, mỗi lần mưa rào dơi lại từ vườn tạt vào trong nhà trú. Hoa quả dơi gặm nham nhở rơi vãi khắp ban công. Cũng có lần, vì lý do gì đó một tên đáp xuống bàn học tớ và không chịu bay đi. Chị tớ với tớ đã cất một cái tổ nhỏ cho hắn, tuy thế tới hôm sau thì không thấy còn trong tổ nữa.
cậu biết không, trông lạnh lùng vậy thôi nhưng thực ra dơi rất ấm.
tựa chó con vậy.
(viết tới đoạn này hơi buồn cười chút vì chức năng check spelling của gmail đòi đổi chữ "dơi" thành chữ "đời". Cũng hay, vì đời thực ra cũng ấm.)
dạo này tớ không ngủ được mấy.
đi xa thường làm tớ mất ngủ. Dù rằng lúc ở nhà thì việc ngủ cũng đã chẳng phải chuyện dễ dàng; nhưng đi xa khiến mất ngủ trở nên thường xuyên, và dai dẳng. Tuy thế, mất ngủ khi không ở nhà lại có phần dễ chịu hơn, và do biết mình chỉ là người lạ nên việc trông lờ phờ vào sáng hôm sau cũng thật êm ái. Những đêm mất ngủ, trông ra ngoài ban công, tớ vẫn có thể thấy rõ bóng hàng cau đang đong đưa trên nền trời tím tái. Chỉ bóng mới tối chứ đêm dù sâu mấy vẫn thấy rạng. Và tớ đang ngồi, biên mấy dòng này dưới bóng của một đêm mất ngủ.
khi đến Mae Kampong, ngồi tán dóc với một chị người Thái tớ mới hay rằng tháng mười một ở đây sẽ rất nhiều ếch. Tới nỗi buổi sáng khi ngủ dậy, mở cửa sổ ra sẽ thấy một mái nhà đầy ếch. Nghe vui nhỉ? Tớ khá thích ếch. Đấy cũng là mùa yêu thích của chị - mùa hoa kampong. Tớ nghĩ mình đang trải qua một thay đổi cốt yếu nào đó, dù rằng tất nhiên chúng ta vẫn luôn từng khắc đổi thay. Tuy vậy hẳn sẽ là một thay đổi đáng lưu tâm dẫu rằng tớ mới chỉ có chút ý niệm hẵng còn hết sức tù mù về nó. Giữa những lúc ngập ngừng như này trong tâm trí luôn sẵn một khoảng thật yên ắng, tựa như mình có thể ghé vào ngả lưng được. Bởi thế tuy ủ rũ và uể oải do thiếu ngủ nhưng tớ thấy yên lòng, chẳng vì điều gì cụ thể.
cảm ơn cậu đã viết cho tớ khi thấy vui.
to h-a Jun 1 2:52 PM
cũng như cậu, tớ nghĩ mình khá kiên trì với cơn đau.
nhưng không phải vì hiếu thắng mà là do ngán uống thuốc. Cơn đau cũng đem lại cho tớ một vài sự nhẹ nhõm nhất định. Ví như khi đau, thường tớ sẽ không đủ sức để nghĩ tới những chuyện viển vông, xa xôi; chỉ có thể tập trung vào những nhu cầu cơ bản, hay những điều ngay trước mắt lúc ấy.
tớ nghĩ, cơn đau là lúc cơ thể gọi mình trở về; dường như những khi mình quá xa rời chính mình thì cơn đau cũng vì thế mà dài lê thê.
nếu trước đây cậu hay tới Hanoi Cinematheque thì có khi mình đã từng gặp nhau rồi cũng nên. Hoặc đi thoáng qua nhau. Bố tớ làm quản lý ở artiste de l'hôtel (khách sạn chung khuôn viên với HC) nên mùa hè tớ hay bị địu ra đó làm staff. Nhưng thường chỗ đó chẳng mấy khi có khách, nên tất cả những gì tớ làm hầu như là ngồi chán nản dưới bóng cây hoàng lan.
nghĩ lại mới thấy hồi đó tớ chưa biết quý trọng cây hoàng lan.
nghĩ lại cũng mới thấy những ngày chán nản ấy lại là những ngày hè thật hạnh phúc.
back2u-u